Thương Về Đất Mẹ
Tác giả: Dương Lam [vophubong] thương về đất mẹ
Tác giả: Dương Lam
Ta trở về thăm quê hương cũ,
Trong giấc mơ nỗi nhớ bềnh bồng.
Bến Điện- bình con đò xưa vắng khách,
Cây đa già soi bóng nước bên sông.
Đây Phú-chiêm mì tôm vàng ,sứa bạc
Mát lòng ta từng trưa nắng đi về
Đây bãi Phương-Trà ngàn dâu xanh ngát
Dấu chân ta từng bước dõi đường quê.
Thương biết mấy con đường ra Đà- nẵng
Đồng Quế-sơn rực rỡ lúa hong vàng.
Con tu hú dục hè về rộn rã
Mui cá chuồng cơm lúa mới thơm hương.
Đình Hà- mật hôm nào vui mở hội
Tiếng trống chầu khuya rung bóng trăng vàng.
Ga Vĩnh- điện mùa tan trường phượng đỏ,
Đã xa rồi những bóng dáng thân thương.
Chợ Phú- bông ngày hai buổi họp
Mẹ oằn vai quang gánh sớm chiều,
Biển Cửa- Đại sóng pha màu lấp lánh,
Mai em về kỷ niệm nhớ mang theo.
Đây Cẩm- lậu thân yêu làng quê ngoại
Đường quanh co nước lũ những đông về.
Xóm Vạn Buồn soi mình bên sông nhỏ
Đời êm đềm như nghĩa mẹ tình quê.
Đại- lộc đó đất lành thơm trái ngọt
Vườn sang xuân hoa bướm hẹn thề.
Nhấp chút ruợu cần môi em thắm đỏ,
Thường- Đức đi về mấy dặm sơn khê.
Qua Bàn- Lãnh cây đa cao chót vót [1]
Tiếng mẹ à ơi ! giấc ngũ chiêm bao.
Đất Xuân- Đài ngàn năm thơm khí tiết,
Hoàng- Diệu xưa rạng rỡ tiếng anh hào.
Cô gái Duy- xuyên trên khung cửi,
Tay đưa thoi em dệt lụa cho đời.
Mấy độ xuân về hoa vàng rực rỡ,
Tấm lụa cho mình em dệt xong chưa ?
Đây Gò-Nổi miền dâu tằm nổi tiếng,
Sao em chưa về nhặt kén ươm tơ ?
Kéo sợi tơ vàng óng ả,
Làm sợi tơ trời, kết mối duyên thơ .
Ai ghé Tam kỳ ? Ai về phố Hội ?
Có nghe trong tim máu chảy dập dồn.
Có nghe cõi lòng rưng rưng thổn thức
Đất mẹ ngàn năm nghĩa nặng săt son.
Quảng- Đà đó với bao nhiêu kỷ niệm
Mai ta về tìm lại dấu ngày xưa
Gọi tên từng niềm thương nỗi nhớ
Viết lên muôn vạn lời thơ.
[1] Ở Gò-Nổi Điện-bàn có bài hát ru em :Cây đa mô cao cho bằng cây đa Bàn lãnh, đất mô thanh cảnh cho bằng đất Bảo an.Chỗ mô vui cho bằng chỗ Phố chỗ Hàn, dưới sông tàu chạy trên đàng ngựa xe.
Dương Lam [vophubong]
Love Mother Earth
Author: Duong Lam [vophubong] loves the motherland
Author: Duong Lam
I return to visit my old homeland,
In the dream, nostalgia floats.
Ben Dien - the old boat with no passengers,
The old banyan tree reflects on the water beside the river.
Here, Phu-êm has golden shrimp noodles and silver jellyfish
Cools my heart every sunny afternoon when I come home
This is Phuong-Tra beach with thousands of green strawberries
Our footprints step by step along the country road.
Thuong knows the roads to Da Nang
Que-shan Dong is brilliant with golden-blossomed rice.
I'm so excited that summer is coming back bustlingly
The smell of fish from a new rice barn is fragrant.
Dinh Ha- Mat is happy to celebrate every day
The sound of drums adoring late at night vibrates the shadow of the golden moon.
Vinh-Dien Station, red phoenix school in the closing season,
Gone are the beloved figures.
Phu Bong Market holds two meetings a day
Mother shouldering the burden morning and evening,
Cua Sea - Great waves mixed with sparkling colors,
When you come home tomorrow, remember to bring memories with you.
This is Cam-goa, my beloved hometown
The road is winding and flooded every winter.
Van Buon Hamlet reflects on the small river
Life is as peaceful as a mother's love for the countryside.
Dai Loc county, that good land smells of sweet fruit
The garden promises flowers and butterflies in spring.
Take a sip of wine and make your lips red,
Thuong-Duc went back several miles to the mountains.
Qua Ban-Lanh towering banyan tree [1]
Mother's voice! dream sleeply.
Xuan-Dai land has been fragrant for thousands of years,
The ancient Hoang-Dieu was the hero and proud.
Duy Xuyen girl on the loom,
With my hand, I weave silk for life.
When spring comes, bright yellow flowers appear,
Have you finished weaving the silk sheet for yourself yet?
This Go-Noi is a famous mulberry region,
Why haven't you come back to pick up cocoons to grow silk?
Spinning shiny golden silk threads,
Make a thread of heaven, make a poetic relationship.
Who visits Tam Ky? Who comes to Hoi An?
I heard the blood rushing in my heart.
I heard my heart sobbing
Mother Earth has been Lovely for thousands of years.
That Quang-Da has so many memories
Tomorrow I will return to find traces of the past
Name each pain and nostalgia
Write thousands of poems.
[1] In Go-Noi Dien-ban, there is a lullaby: The banyan tree is as tall as the Ban Lanh banyan tree, the land is as clean and scenic as the land of Bao An. The place is as happy as the street in Han, under the river `boat running on horses and carriages.
Duong Lam [vophubong]
No comments:
Post a Comment